
Tôi rất cảm xúc khi là nông dân “chân lấm tay bùn” rinh luôn hai giải tại cuộc thi Kể chuyện hòa bình
Tôi mê con chữ, mê cái mùi giấy báo thơm thơm và mê nhất là những tiếng cười sảng khoái khi đọc mấy mẩu chuyện dí dỏm trên
Cháu tôi - Nguyễn Quốc Thắng mê xem Tuổi Trẻ Cười từ thời thơ ấu
Tôi không viết để kiếm sống, tôi viết vì muốn góp một phần tiếng nói nhỏ bé của người nông dân vào đời sống xã hội. Viết để sẻ chia, để lan tỏa điều tử tế, nhân văn.
Thời chưa có Internet, gửi bài phải chạy xe máy hơn 30 cây số xuống nội thành Đà Nẵng. Nhiều hôm trời mưa như trút, xe xẹp lốp, tôi vẫn dắt bộ về nhà lúc khuya khoắt mà lòng vui như mở hội. Chỉ cần thấy tên mình dưới một bài báo là đủ động lực ngồi "hí hoáy" bên bàn phím suốt đêm.
Tôi có cảm giác báo Tuổi Trẻ không chỉ mang đến thông tin mà còn chạm vào trái tim người đọc. Tôi vừa tham gia cuộc thi "Kể chuyện hòa bình" do Tuổi Trẻ phát động với bài viết "Quê hương vẫn đợi bố tôi về", lấy bút danh Tâm Nguyễn. Thật bất ngờ, bài viết đoạt hai giải: khuyến khích và bạn đọc bình chọn.
Người lên nhận giải thay tôi chính là cháu ngoại, cậu bé từng ôm báo Tuổi Trẻ Cười mỗi tuần, giờ là sinh viên năm 3 Đại học Luật TP.HCM. Nhìn cháu cầm giải với ánh mắt rưng rưng, tôi thấy lòng mình ấm hơn cả nắng xuân. Thì ra tình yêu với báo chí có thể di truyền, không cần gene, chỉ cần tấm lòng.
Tôi quý Tuổi Trẻ không chỉ vì nội dung sâu sắc mà vì cả cách làm báo rất "có tâm": nhuận bút rõ ràng, phiếu cảm ơn gửi qua mail, báo biếu đủ đầy. Một cộng tác viên ở vùng quê như tôi cũng luôn thấy mình được trân trọng.
Giờ đây khi báo Tuổi Trẻ tròn 50 tuổi, tôi tự hào mình là một phần nhỏ trong hành trình lớn đó. Từ một ông nông dân chân đất, tôi được đứng giữa dòng chảy thông tin, góp nhặt từng hạt phù sa chữ nghĩa bồi đắp cho xã hội.
Tôi vẫn viết. Viết đều, viết say mê, viết như cách người ta chăm một luống rau, một con chữ. Bởi tôi tin ai cũng có thể làm báo, miễn là có tâm, có chữ và có tình yêu thật sự với cuộc đời.

