Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, bạn đọc Phương Phương đã gửi đến Tuổi Trẻ Online bài viết nhằm chia sẻ về lớp học đặc biệt mà chị đã tham gia với tư cách người trong cuộc: Những người 'leo dốc' cùng trẻ tự kỷCậu bé tự kỷ năm xưa viết sách giúp đỡ trẻ tự kỷ
Và rồi từng chút một, kiên nhẫn dẫn dắt các em học cách thể hiện cảm xúc và mong muốn của mình.
Có lần, chúng tôi dạy các bé cách xếp khăn làm bốn để lau bàn, việc tưởng chừng đơn giản nhưng cần được chia nhỏ thành từng bước, từ việc gấp khăn làm đôi, rồi xếp lại làm bốn.
Mỗi ngày, các em tiến bộ một chút và tôi cũng học được cách trân trọng từng khoảnh khắc.
Một đồng nghiệp khác của tôi, cô Lan, thường sử dụng âm nhạc trị liệu để giúp trẻ rối loạn phổ tự kỷ giao tiếp. Cô sáng tác những bài hát ngắn và lồng ghép mục tiêu học tập vào từng giai điệu.
Sau một tháng, một cậu bé từng từ chối giao tiếp bắt đầu chào cô bằng câu hát: "Chào cô Lan, em chào cô", đó là món quà quý giá hơn bất kỳ lời khen nào.
Có những ngày làm việc 10-12 tiếng với nhiều lớp học, tuy mệt mỏi nhưng nhìn các em tiến bộ, tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Dạy các em những bài học cơ bản, còn từng bước hướng dẫn các em cách tự chăm sóc bản thân và cảm nhận vẻ đẹp của thế giới.
Với ý định ban đầu học chỉ vì tò mò, rồi thử sức với tư cách của người trong cuộc, tôi đã có hơn một năm trải nghiệm đầy ý nghĩa.
Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi chia sẻ trải nghiệm của mình không ngoài mục đích để mọi người cùng thấy rằng, xã hội còn cho những giáo viên đang âm thầm dấn thân trong lĩnh vực giáo dục đặc biệt.
Cảm ơn những người bạn đồng hành thầm lặng
Họ là những người cặm cụi dạy các em cách sống, làm người và mở ra những cánh cửa giúp các em kết nối với thế giới.
Dẫu con đường phía trước còn dài, tôi tin rằng sự kiên nhẫn, yêu thương và lòng tận tụy sẽ là ngọn lửa giữ cho hành trình này luôn sáng mãi.
Trẻ tự kỷ cần nhiều hơn một người thầy, cần người đồng hành sẵn sàng bước vào thế giới của các em, từng chút một, với niềm tin mãnh liệt rằng mọi điều đều có thể nếu bản thân đủ kiên nhẫn.