
Tập thơ "Miền nhớ" của Huỳnh Khang - Ảnh: ĐÀO ĐỨC TUẤN
Buổi ra mắt tập thơ "Miền nhớ" (NXB Văn Học, 2025) của nghệ sĩ Huỳnh Khang vừa được bạn bè tổ chức ấm áp tại phường Bình Kiến, Đắk Lắk.
Huỳnh Khang cho biết anh không dám nhận là nhà thơ chuyên nghiệp, vì tự nhiên trong những ngày dài nằm nhà trong đại dịch COVID-19, nỗi nhớ mẹ, nhớ quê xui khiến anh viết để vợi bớt lòng.
Nghĩ gì viết nấy, chợt nhớ một hình ảnh, một giai âm làng quê là anh gõ vào điện thoại, máy tính. Miên man trong dòng hồi ức. Những tản văn về nỗi nhớ người thân, ngôi nhà, chòm xóm, những đám cưới, đám giỗ, ngày Tết, mùa cắt lúa quê nhà… cứ thế run rẩy, rưng rưng, rụt rè hiện lên Facebook cá nhân.

Nhà thơ Huỳnh Khang và hai nghệ sĩ ngâm thơ Ngọc Hà (trái), Bích Trâm (phải) buổi giới thiệu tập thơ "Miền nhớ" - Ảnh: ĐÀO ĐỨC TUẤN
Xen lẫn những bài thơ mộc mạc, chất chứa nghĩa xóm tình quê. Và cũng thật tự nhiên, tản văn và thơ của anh được nhiều người đồng cảm, chia sẻ. Giữa tiếng còi xe đưa người nhập viện, đưa người đi hỏa táng, Huỳnh Khang khát khao thoát khỏi đám bê tông bức bối, lao thẳng về phía thênh thang bản quán:
Muốn về với ruộng, với đồng
Về với luống cải trổ ngồng đầu sân
Người quê cuộc sống thanh bần
Bà con lối xóm đỡ đần sớm hôm
(Muốn về)
Cái nỗi nhớ dường như không khách sáo
Cứ bám đeo, theo ta khắp chốn cùng
Khi tàn chiều khói tỏa nhớ càng hung
Nhà thơ Huỳnh Khang đang ký tặng "Miền nhớ" - Ảnh: ĐÀO ĐỨC TUẤN
Nhà thơ Phan Hoàng nhận xét: "Ngập tràn những hình ảnh thiên nhiên thân gần. Cảnh quê đẹp đến nao lòng. Thời ấu thơ sống lại. Nếu không có một tình yêu sâu nặng với quê hương, một tâm hồn tinh tế biết lắng nghe, một trái tin nhạy cảm biết chiêu tuyết thì không thể viết được những câu thơ giản dị như vậy".
"Huỳnh Khang có lẽ chưa nghĩ đến con đường văn chương nghệ thuật nếu không xảy ra đại dịch Covid-19. Trong họa có phúc. Những ngày nằm nhà giữa vòng vây đại dịch, anh tìm đến niềm vui chữ nghĩa để tự giải tỏa.
Lần lượt những bài thơ, bản nhạc, tản văn của anh đăng tải trên trang mạng cá nhân nhận được nhiều sự chia sẻ của những tâm hồn đồng điệu. Năng lực tiềm ẩn của anh được mở khóa", cũng lời nhà thơ Phan Hoàng.
Dõi theo thơ Huỳnh Khang, nhiều người nhận ra câu chữ của anh đầy giai điệu, thăng âm. Thế nên tôi chẳng bất ngờ khi anh tự mày mò rồi theo thầy học nhạc và tự phổ một số bài thơ mình thành ca khúc khá thành công, lan tỏa nhanh trong giới mộ điệu. Cùng lúc, nhiều nhạc sĩ đã đồng điệu với thơ Huỳnh Khang. Như ca khúc cùng tên phổ bài thơ "Chỉ nụ cười em thôi":
Chỉ nụ cười em thôi
Mà sao lòng bồi hồi
Chỉ nụ cười em thôi
Sao hồn ta bối rối…
Như ca khúc cùng tên phổ bài thơ "Miền nhớ":
Có miền quê thanh bình trong nỗi nhớ
Có bãi soi dài in bóng tuổi thơ tôi
Có con sông ôm lòng rặng núi
Níu tôi hoài suốt mấy mười năm…
Nhà văn Trần Nhã Thụy nhìn nhận: "Ở đây, tôi không có ý so sánh Huỳnh Khang với Nguyễn Bính, nhưng rõ ràng cái hồn quê trong con người nhà quê, từ thủa Nguyễn Bính cho tới nay, đã không còn nhiều người có ý thức gìn giữ như Huỳnh Khang nữa.
Những "thiếu điều", "chàng ràng", "trật lất", "gáy sảng", "chém ho"… không chỉ là phương ngữ, mà còn là phương nhớ của con tim, nơi neo đậu hồn quê thật thà. Mà nói như Nguyễn Duy: "Bỗng dưng nhớ thật nhớ thà/ Nhớ con đường chẳng đi qua bao giờ"…
Cái thật thà ấy, nó chẳng mang lại cho con người ta danh vọng gì cả, nhưng qua bôn ba chìm nổi đời người, thì thèm và nhớ và khát lắm. Như khát một nguồn nước trong trẻo mát lành".
Nghệ sĩ Huỳnh Khang tâm tình: "Tôi sinh năm 1973, quê ở thôn Phước Nông, xã Hòa Bình 1, huyện Tây Hòa, Phú Yên (cũ); nay là xã Tây Hòa, Đắk Lắk. Đời thuở giờ, tôi đâu nghĩ một ngày mình lâm vào văn chương thi phú.
Từ nhỏ sống với ruộng đồng, rồi cắm đầu từ quê lên phố đi học, đi làm, lập gia đình, nuôi con… Vòng xoay chóng mặt giữa phố phường Sài Gòn. Tôi học và làm nghề dược, hầu như chẳng viết lách gì. Bỗng một ngày giữa ngắc ngư đại dịch, cái niềm yêu văn chương, ca hát nó dồn, nó bắt tôi bật lên thành khúc, thành bài. Vậy là đắm đuối luôn".
Viết và in nhiều nơi nhưng Huỳnh Khang chỉ chọn 50 bài cho tập thơ "Miền nhớ". Với chất liệu, cảm hứng về bản quán xứ Nẫu quê hương. Anh nói: "Tôi đã sống ở nhiều vùng đất nhưng chỉ mới có thơ về quê Nẫu. Còn những vùng đất khác, chắc đợi thêm thời gian cho ngấm…".
Tập thơ "Miền nhớ" - kết tinh mộc mạc và bay bổng của tâm hồn Huỳnh Khang sau 5 năm đại dịch COVID-19. Tôi hy vọng chính cái giọng mộc, lối viết không lặp ai, đầy khí chất đó, là bảo chứng cho Huỳnh Khang tiếp triển trên độc đạo sáng tạo thi ca, nghệ thuật.