Làm vơi nỗi đau trẻ em Làng Nủ

TP - Không giáo viên nào nghĩ đó là lần cuối được thấy học sinh cười, được chào tạm biệt các em.

Những hình thêu ở buổi học cuối

Thảm họa sạt lở, lũ quét tại thôn

Cô giáo Hoàng Thị Nự bên cạnh kỷ vật của những học sinh đã qua đời trong vụ sạt lở tại thôn Làng Nủ.

“Chưa bao giờ tôi nghĩ đó là lần từ biệt cuối cùng của cô và trò”, chị Hoàng Thị Nự, giáo viên Trường Mầm non số 1 xã Phúc Khánh, trầm ngâm. Hôm ấy là chiều 9/9. Sau giờ học, cháu N. (5 tuổi) nhờ chị Nự giúp thêu lại chiếc khăn có biểu tượng cờ đỏ sao vàng mà cháu rất thích. Trước đó, do đùa nghịch với bạn, N. vô tình làm những sợi chỉ đỏ trên lá cờ bị bung ra. Cháu N. bảo rằng cháu yêu đất nước Việt Nam lắm, ở nhà cháu cũng thường xuyên mặc áo cờ đỏ sao vàng.

Mang kim và chỉ ra, chị Nự vừa ngồi thêu, vừa ân cần hướng dẫn cháu cách thêu sao cho đúng. Cháu N. ngồi bên cạnh, mắt mở to, liên tục “dạ”, “vâng” sau mỗi lời cô nói. “Cháu bảo rằng tôi thêu giống hệt như mẹ cháu”, chị Nự bồi hồi. Khi mẹ đến đón, cháu N. còn tự hào khoe với mẹ chiếc khăn cô Nự vừa thêu giúp. Rồi như thường lệ, N. khoanh tay lễ phép chào cô trước khi leo lên yên xe của mẹ.

“Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều. Tôi chỉ nghĩ đó lời chào tạm biệt bình thường. Ngày nào cũng vậy, cô và trò ở bên cạnh nhau suốt từ 7h sáng tới 5h chiều, tối về nhà ngủ mấy tiếng rồi sáng hôm sau lại gặp, liên tục trong 9 tháng. Chẳng ai nghĩ đó sẽ là lần cuối được thấy nụ cười của N. Vậy mà chỉ sau một đêm thôi…”, chị Nự buồn bã kể.

Rồi chị lấy ra một chiếc khăn có thêu hình xe đạp màu đỏ. Đây là kỷ vật của cháu Q. (4 tuổi), một nạn nhân khác trong vụ sạt lở đất tại Làng Nủ. Hình xe đạp tượng trưng cho một ước mơ rất giản dị của Q.: Muốn mẹ mua cho một chiếc xe đạp để sau này, khi lên lớp 1, hai anh em Q. có thể tự đèo nhau đi học, không phải nhờ mẹ đèo đi nữa. Nhưng, sau đêm kinh hoàng ấy, cả Q. cùng mẹ và anh trai đều nằm lại dưới lớp lớp bùn, đất. Ước mơ nhỏ bé của Q. mãi mãi chỉ còn là một hình thêu trên tấm khăn…

Làm vơi nỗi đau trẻ em Làng Nủ ảnh 2

Những kỷ vật bao gồm khăn thêu tay, bát ăn, cốc uống nước, dép nhựa…

“Nhìn những kỷ vật ấy mà cứ ngỡ như các cháu vẫn còn ở đây. Tôi vẫn nhớ như in giọng nói, tiếng cười, thói quen của từng cháu một. Nhưng…”, chị Nự xúc động.

“Tương lai của thôn nằm trong tay các con“

Chị Vũ Thị Tuyết Mai, Hiệu phó Trường Mầm non số 1 xã Phúc Khánh, chia sẻ, thời gian tới, giáo viên của trường sẽ gửi tất cả kỷ vật của các cháu bé đã qua đời cho gia đình và họ hàng lưu giữ. “Tất nhiên, tôi và những giáo viên khác rất buồn khi không được giữ kỷ vật của các cháu nữa. Nhưng theo tôi, đây là điều nên làm. Vì gia đình, họ hàng của các cháu còn đau đớn gấp nhiều lần mình”, chị Mai nói. Đó chỉ là những chiếc khăn tay, bát ăn, cốc uống nước, đôi dép…, nhưng chứa đựng biết bao kỷ niệm và ký ức về những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ.

Theo chị Tô Thị Minh Thu, Hiệu phó Trường Mầm non số 1 xã Phúc Khánh, sau vụ sạt lở, số học sinh của trường giảm từ 44 cháu xuống còn 36 cháu. Hiện công tác dạy và học chưa thể tiếp tục vì công tác cứu hộ tại Làng Nủ vẫn đang được triển khai. Việc

Cuộc điện thoại đẫm nước mắt, thầy giáo Hà Nội nhận nuôi những đứa trẻ sống sót ở Làng Nủ
Lũ ở Làng Nủ như một 'âm mưu bí mật' của thiên nhiên
Lũ ở Làng Nủ như một 'âm mưu bí mật' của thiên nhiên
Câu view bất chấp từ nỗi đau Làng Nủ
Câu view bất chấp từ nỗi đau Làng Nủ