Khánh Lê - Cung đèo hiểm mù sương - Kỳ 3: Đu dây, leo núi, đối mặt rắn độc để mở đèo

Mấy lần trở lại Bố Lang (xã Nam Khánh Vĩnh, Khánh Hòa), chúng tôi mới tìm gặp được Hà Thương khi anh từ rừng sâu trở về. Hỏi thăm "người đi cùng đoàn mở đường đèo Khánh Lê 25 năm trước", nhận được chỉ một vài cái tên trong những thôn bản chân đèo.
đèo khánh lê - Ảnh 1.

Để có được cung đường đèo Khánh Lê hùng vĩ hiện nay là công sức của biết bao người - Ảnh: TIẾN TRÌNH

"Công việc anh em chúng tôi là đu dây, leo vách núi, vượt thác để cắm cọc theo tọa độ của các kỹ sư phóng tuyến đường. Làm được thời gian thì người ta bỏ về hết. Còn lại ba anh em leo núi tụi tôi theo đến khi gặp được những người anh em bên kia ranh giới...". 

Chuyện nhắc nhớ thuở đầu mở tuyến

Việc băng rừng vượt núi đi phóng tuyến đèo Khánh Lê thuở ban đầu là cực kỳ gian nguy - Ảnh: TIẾN TRÌNH

Nỗi ám ảnh rừng thiêng

Nói là quen địa bàn nhưng rừng thiêng nước độc vẫn không ngơi thử thách sức chịu đựng của con người. Hà Phước kể những ai từng bị kẹt trong cơn mưa giữa rừng núi sẽ hiểu nỗi ám ảnh hiểm nguy lúc đó. 

"Trong rừng mưa, nước dâng lên rất nhanh. Nếu chậm chân thì coi như hết đường ra. Có đêm chúng tôi không kịp rút về lán trại thì mưa ập tới. Mấy anh em phải chặt lá rừng che thân, rút vào hốc cây chịu trận đến sáng. Muỗi mồng, rắn rết mình chưa kể. Ám ảnh nhất là vắt rừng. Ở đâu cũng có nó hút máu..." - anh Phước nhớ lại.

Trên toàn tuyến, khó khăn nhất không phải những lúc đu vách núi hay len qua những khu rừng đầy rắn rết mà là những lần họ vượt thác cùng thiết bị kỹ thuật, vừa gùi theo lương thực cho đủ ba ngày ăn... 

Theo quy định, lương thực chỉ có thể mang theo cho ba ngày, còn lại phải quay về bản doanh bên sông Cái để lấy. Tuy nhiên có những chuyến đi họ phải ăn cây lá rừng, thậm chí phải bắt rắn, ếch nhái làm lương thực. 

"Chúng tôi phải cột dây đu qua thác, nước chảy dữ tợn lắm. Vậy mà an toàn trong suốt chuyến... Hồi đó phải có ai quay phim lại chắc là quý lắm" - Hà Phước xuýt xoa.

Sau chuyến đi năm 2001, việc phóng tuyến làm đèo Khánh Lê dừng lại do điều kiện kỹ thuật. Đến năm 2002, những "vua đi núi" dân bản xứ này lại được gọi để tiếp tục hành trình mở đèo Khánh Lê. Lần này họ không phải vất vả vì rắn rết, mưa rừng hay ghềnh thác mà đoàn của họ đi đến độ cao. Khí hậu lạnh, thời tiết thì mưa nắng thất thường, có khi một ngày hành trình của họ bước qua đủ bốn mùa cũng chỉ trên cung đường đó.

"Tới lúc đó tụi tôi mới gặp được những người anh em bên kia núi. Cùng nhau đốt lửa, nấu cơm, uống một trận tưng bừng. Tụi tôi biết khi người K'Ho bên đây núi gặp được người K'Ho bên kia núi thì con đường này coi như làm cho tụi tui rồi. Vất vả đổi lại cũng được..." - Hà Thương vui vẻ kể.

Đến giờ Hà Phước, Hà Thương vẫn quen mưu sinh trong những cánh rừng xa, có khi nhiều hôm họ mới trở lại bản làng. Nhiều năm đã trôi qua nhưng ký ức vẫn tươi mới trong họ về những tháng năm gian nguy băng rừng vượt núi để góp phần vẽ nên cung đường đèo hùng vĩ vắt qua quê hương mình nơi cuối dải Trường Sơn...

-----------------------------------------

Hơn 20 năm đèo Khánh Lê vượt núi rừng kết nối phố biển Nha Trang và phố hoa Đà Lạt mở ra biết bao niềm vui du lịch, cơ hội giao thương nhưng cũng là cung đường mà không ít cuộc đời gặp hiểm nguy...

Kỳ tới: Cung đường hạnh phúc - cung đường hiểm nguy

Khánh Lê - Cung đèo hiểm mù sương - Kỳ 3: Đu dây, leo núi, đối mặt rắn độc để mở đèo - Ảnh 3.Khánh Lê - Cung đèo hiểm mù sương - Kỳ 2: Mở đèo qua núi thiêng

Khi nhắc đến chuyện mở đường đèo Khánh Lê nối Nha Trang với Đà Lạt, ông Phạm Văn Chi (Ba Chi), nguyên chủ tịch UBND tỉnh Khánh Hòa, hào hứng chia sẻ: 'Nói thì đơn giản, nhưng để mở con đường vắt qua đồi núi, rừng rậm là cả câu chuyện đại sự'.

Đọc tiếp Về trang Chủ đề